Hồi còn làm ở văn phòng luật, mình đã gây ra một chuyện tày đình.

Công việc của chân lon ton, là mình lúc bấy giờ, bao gồm cả việc sắp xếp các giấy tờ pháp lý, đóng quyển, và chị Vy hành chính sẽ gửi chỗ tài liệu đó đi nước ngoài. Vì thiếu cẩn thận, mình đã xếp nhầm một vài đoạn rất quan trọng trong chỗ tài liệu đó.

Mọi người chỉ phát hiện ra lỗi lầm của mình khi chỗ tài liệu đã được chuyển đến sân bay và đã hoàn thành thủ tục qua cửa hải quan. Văn phòng được phen hoảng loạn. Tận dụng những mối quen biết bên hải quan, chị đại vợ sếp và chị Vy tất tả ra sân bay Tân Sơn Nhất, lấy được chỗ tài liệu về trong sự thở phào nhẹ nhõm của tất cả mọi người.

Đây là một chuyện khiến mình rất xấu hổ (Xin lỗi các anh chị thêm một lần nữa, thực sự em xấu hổ lắm luôn đấy). Một cách vô thức, mình giấu giếm nó và chẳng kể cho ai cả. Đến hôm nay mới dũng cảm kể cho mọi người, trước hết là để thừa nhận cái thói vô kỷ luật bẩm sinh của mình. Thừa nhận rồi thì mới khắc phục được chứ.

Thế nào là vô kỷ luật bẩm sinh? Chắc hẳn là có định nghĩa chuyên môn đấy, nhưng nôm na là từ lúc sinh ra đã khó tuân thủ quy tắc chung. Có lẽ một trong những dấu hiệu là, vào buổi sáng, mình phải đặt nhiều thật nhiều chuông báo thức liên tiếp cách nhau 5 phút mới có thể dậy nổi. Ngược lại, chị Hằng, một nhân viên rất xuất sắc của văn phòng, có thể bật dậy luôn chỉ sau một hồi chuông. Hồi đó mình thấy nể phục chị Hằng dã man. Người làm luật phải như thế chứ.

Mình nghĩ rằng mình có những đức tính nhất định để làm nghề luật, ví dụ như phản xạ nhanh, đọc nhanh, nắm thông tin tốt và tương đối logic – tuy nhiên, mình vẫn không tài nào rèn luyện được tính kỷ luật, và đó là vấn đề nghiêm trọng. Người ta có thể nói: không có, thì rèn luyện đi, dùng ý chí để mà rèn luyện. Nhưng nghiêm túc mà nói, mình không thiếu ý chí. Mình cũng chăm chỉ đấy chứ, thậm chí còn lì lợm trong một số lĩnh vực. Chỉ là mình khó rèn luyện kỷ luật hơn những người khác. Từ bé mình đã vứt giày dép khắp nơi trong nhà. Tuy vậy, có những đứa trẻ đã tự khắp biết xếp dép gọn gàng, chẳng cần ai phải dạy. Trời sinh ra thật nhiều loại tính cách ở đời.

Cho đến bây giờ, mình luôn nhớ về văn phòng luật đó với những cảm xúc phức tạp. Đó hẳn là môi trường tuyệt vời cho những hạt giống phù hợp. Mình yêu quý tất cả mọi người ở đó. Nhưng mặt khác, cảm xúc của mình đã rất tệ. Mình luôn buồn ngủ và thiếu năng lượng (anh sếp còn tưởng mình đi bar thâu đêm, dù thực tế là mình thấy đi bar chán vãi ra. Hồi đó, mình chỉ ngồi rầu rĩ vẽ vời linh tinh và chép thơ Lý Bạch để tập viết tiếng Hán). Mà mình cũng không giỏi nghe ngóng nội tâm lắm đâu, nên mình cũng không nhận ra là mình buồn nữa, chỉ tự giải thích: có lẽ mình nhớ nhà.

Bây giờ, trong quãng thời gian hạnh phúc nhất từ lúc bắt đầu có ký ức, mình mới biết lúc đó mình đã buồn biết bao. Mình đã tự trách bản thân thậm tệ vì nghĩ bản thân cố gắng chưa đủ. Trên mấy trang báo mạng, người ta lên án người vô kỷ luật như tội đồ vậy, vì nó có hại cho teamwork lắm luôn. Mà trong thời đại này ấy, teamwork là vấn đề hệ trọng. Mình đã đau khổ viết vào nhật ký: sao mày ăn hại thế hả Phương? Sao không cố lên?

Có thế thôi, mà phải mất mấy năm để nghĩ cho thông. Hoá ra không thể cứ hô khẩu hiệu là chăm chỉ được. Những người chăm chỉ cần một chút năng lực chịu đựng áp lực, và được ở trong môi trường phù hợp. Nếu bạn chăm chỉ, chưa chắc là vì bạn hơn người đâu, mà là vì bạn may mắn được đậu ở mảnh đất ngon nghẻ thôi. Thân em như hạt mưa sa, hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày.

Sự nghiệp cả đời của ai đó, không nằm ở một cái job title cụ thể. Mà là tìm hiểu xem căn cốt của ta là gì, bồi dưỡng nó, theo đó mà tìm đến nơi có đất dụng võ.