
Hoàng Huệ Phương
Một người nhập cư
Tôi sinh năm 1995, tại một làng quê ở Hưng Yên. Nhà tôi liên tục đổi chỗ ở, tính ra có đến mười mấy lần. Từ làng lên thị trấn, rồi đến thủ đô, như bao gia đình khác trong làn sóng “giấc mơ Hà Nội” trong mắt người nông thôn.
Cứ mỗi lần như thế là một lần chia ly: chưa kịp nhìn rõ cái gì đã phải nói lời tạm biệt. Tôi luôn cảm thấy bản thân là người nhập cư, với tất cả những thương nhớ, vui buồn của một người nhập cư.
Ở thủ đô, tôi cũng chuyển dần nhà từ ngoại ô vào trung tâm phố cổ. Tôi học làm phụ nữ thủ đô, nhưng cũng không quên nguồn gốc “gái quê” của mình.
Bố tôi có một ám ảnh kì lạ với sông Hồng. Ông luôn nhắc về dòng sông với một thái độ gần như mê tín, tin rằng người ta chỉ có năng lượng sống nếu cất nhà ở bên bồi của con sông. Vì vậy dù chuyển nhà nhiều lần, tôi luôn được ở gần sông Hồng và thường xuyên ra đó đi dạo. Tôi được thừa kế rất trọn vẹn cái ám ảnh của bố mình. Tôi nghĩ nhiều về hai thành phố: Hưng yên và Hà Nội, quá khứ và hiện tại – mà dòng sông như lát cắt chia đôi.
Hiện tại, tôi sống ở thành phố New Orleans, Louisiana, gần sông Mississipi. Nước Mỹ cũng là đất nước của dân nhập cư. Mọi chuyện thật lạ, những sự kiện xảy ra cứ vừa mới mẻ vừa thân quen.



Chất liệu
Tôi làm việc với rất đa dạng các loại hình chất liệu và thích thử nghiệm cái mới. Tuy nhiên, chất liệu chủ đạo của tôi là acrylic và sơn dầu, vì tôi là người nhiệt tình, cái gì vui thích thì muốn được làm luôn, không giỏi chịu đựng việc chờ đợi.
Tôi thường vẽ trong sự ngẫu hứng và không làm phác thảo kỹ. Chính trong lúc vẽ là lúc tôi suy nghĩ rất nhiều. Như thể khi đi thám hiểm, phải tự đặt ra rất nhiều câu hỏi. “Có nên rẽ lối này không? Leo lên trên hay xuống dưới nhỉ? Hay là cứ thử mạnh dạn đi vào cái hang này xem bên trong có gì hay không?’, vân vân và vân vân.