-
Đã bán
Những con voi khi biết mình sắp chết, sẽ tìm về Mộ Voi, là một nơi bí mật mà không kẻ ngoại tộc nào có thể xâm phạm. Với loài người, đó là kho báu trong truyền thuyết, chỉ có thể nghe tên mà chẳng thể biết mặt.
-
Vẽ một người em gái luôn có diện mạo nghiêm trang nhưng bên trong là một nội tâm phong phú trữ tình.
-
Một trong những từ đầu tiên mình học, là từ "củ cải", nhưng hồi đó vì nói ngọng nên phát âm thành "tục tặc". Về sau, kể cả khi mình đã lớn, mẹ luôn gọi củ cải với một giọng đùa cợt trìu mến: "Nay cho Tồ ăn tục tặc nhé". Tục tặc trắng xinh là tuổi thơ được mẹ yêu. Mùa xuân vừa rồi, mẹ trồng được nhiều tục tặc. Nó to mẫm, ngon ngọt, vặn vẹo đủ mọi hình thù. Mình thấy những củ tục tặc thật xinh đẹp và gợi vẽ. Gợi vẽ hơn cả mẫu nude.
-
Kỉ niệm một chuyến phiêu lưu đầy hiểm nguy.
Có vẻ cái “chuông cảnh báo” của tôi đã rung từ khi nhìn thấy những con cầu gai lấp ló trông như những bãi mìn đen sì dưới nước. Nhưng vì bản tính đam mê mạo hiểm, tôi đã bất chấp các tín hiệu và say mê dấn thân vào cuộc chơi mới mẻ.
Thật may vì giờ này vẫn được ngồi đây để viết và vẽ, để làm những gì mình thích.
-
Những con voi khi biết mình sắp chết, sẽ tìm về Mộ Voi, là một nơi bí mật mà không kẻ ngoại tộc nào có thể xâm phạm. Với loài người, đó là kho báu trong truyền thuyết, chỉ có thể nghe tên mà chẳng thể biết mặt.
-
Một sự thoát ly thực tại, trong hình dung về thế giới bên kia. Bên kia của Đỏ, chính là Xanh.Rừng không chỉ là một quần thể thực vật mà là một thế giới tự thân, nơi sự sống đan cài, trùng điệp, chồng lớp lên nhau như những tầng mái vòm xanh bất tận. Ở đó, màu xanh không chỉ là sắc màu mà là hơi thở, là chuyển động, là những thì thầm bí ẩn. Tôi từng đứng giữa một khu rừng như thế, cảm thấy bị nhấn chìm trong sự vĩ đại của thiên nhiên, nơi mọi thứ sinh sôi trong trật tự riêng mà con người chỉ có thể lặng lẽ quan sát. Giữa rừng xanh ngợp ấy, Đỏ hiện lên như một dấu chấm đỏ lạc lõng nhưng kiên định. Chú không chỉ băng qua khu rừng, mà còn lạc vào nhịp điệu của nó, trở thành một phần của hơi thở ấy. Những khoảng trống lẻ loi giữa tán cây rậm rạp như những “giếng trời” – những ô cửa hiếm hoi để con người có thể ghé mắt vào khu rừng và chứng kiến thế giới bí mật bên trong. Ở đó, điều gì đang diễn ra? Ai đang nhìn ai – tôi nhìn vào rừng hay rừng nhìn lại tôi? Bộ ba tác phẩm này không kể một câu chuyện tuyến tính mà gợi mở một hành trình. Đỏ không chỉ phiêu lưu trong khu rừng, mà còn phiêu lưu trong cảm thức của người xem, dẫn họ vào một thế giới không lời, nơi màu sắc, ánh sáng và bóng tối tự nó cất tiếng.
-
"Thầy tớ thong dong dạo cảnh chùa,Cầm thi lưng túi rượu lưng hồ.Cá khe lắng kệ đầu ngơ ngác,Chim núi nghe kinh cổ gật gù.Then cửa từ bi nêm chật cánh,Nén hương tế độ cắm đầy lô.Nhà sư ướm hỏi nhà sư tử,Phúc đức nhà đây được mấy bồ."- thơ Hồ Xuân HươngVẽ cảnh nam nữ đi lễ chùa cầu tiền cầu duyên 😌
-
Đã bánĐộng Hương Tích, một trong những cảnh trí hùng vĩ đầu tiên ghi dấu lại trong đầu óc mình thuở bé, đến độ lặp lại nhiều lần trong mơ.Đó cũng là lần đầu trải nghiệm giấc mơ lặp lại. Lần ấy mình chỉ khoảng 3,4 tuổi gì đó thôi, mơ thấy hang động to lớn. Thành vách hang không làm bằng đá, mà bằng những xác người bị lột da. Ở đó không có máu me gì cả. Da thịt phát sáng như đá tourmaline hồng vậy, mà các thân thể đó vẫn phập phồng thở.Dù sao, đó cũng là một loại ác mộng, mà mình sau khi trải qua nhiều lần đã rất sợ. Cái hang còn có tên nữa. Mình đi hỏi khắp nơi: Bố ơi, mẹ ơi, anh ơi, "Đống Xương Động" là ở đâu vậy?Tất nhiên là mọi người gạt đi và thấy đó là chuyện nhảm thôi.Chuyện buồn cười ở đây, đó là một đứa trẻ đã biết đảo từ kiểu Hán Việt, có lẽ vì xem Tây Du Ký nhiều quá. Cách nói ấy gắn liền với những địa điểm rất phiêu lưu, kiểu Hoa Quả Sơn, Thuỷ Liêm Động, Lưu Sa Hà vân vân.
-
Sông Hồng là con sông quen thuộc với mình từ bé. Tức là từ cái lúc bắt đầu có trí nhớ, mình đã ở gần sông rồi. Một trong những nỗi buồn đầu tiên mình cảm nhận được là khi cùng mẹ ra sông, đi tiễn bố qua Lào làm việc. Hai mẹ con chỉ tiễn bố đến bến đò thôi. Sau đó, qua bên kia sông, bố sẽ bắt xe khách vượt qua Trường Sơn đến Lào. Trong đầu óc của một đứa bé ba tuổi khi ấy, sông Hồng như thể dòng sông ly biệt, và bên kia ranh giới là đất nước xa lạ đã mang bố đi mất mấy tháng trời. Niềm vui lớn nhất cũng là được đến bến đò đón bố về. Bố mang theo rất nhiều bánh kẹo ngon, có lần còn mang về một chiếc xe đạp trẻ em có nan hoa bằng nhựa màu hồng, trông rất nổi bật và hổ báo. Chiếc xe ấy ở làng mình không đâu có, nó là nhìn tự hào suốt thời thơ bé của mình.Vì vậy, khi định vẽ lại những địa điểm tưởng tượng, thường là những địa điểm mình nhìn thấy nhiều lần trong mơ, ví như ngôi đền thiêng trong tâm trí, mình hay vẽ con sông hoặc bến đò. Trong đó có một cái gì hi vọng, lại vừa có cái gì nuối tiếc. Lúc nhận đề bài cho triển lãm Tiên - rồng, mình đã nghĩ ngay đến việc phải tái hiện lại bối cảnh sông Hồng trong một thể thức tranh thờ.Hai bức sáng tác sơn dầu gần đây nhất của mình cũng là vẽ về bến đò, hoặc dòng sông Hồng lấp ló.
-
A et quia qui quia. Sunt tempore est sit facilis. Ducimus est ut neque sunt eum iusto. Consequatur quia occaecati enim omnis repudiandae labore adipiscing elit suspendisse varius enim in. Vestibulum imperdiet eleifend ante, dapibus dapibus orci tincidunt vitae.
-
A et quia qui quia. Sunt tempore est sit facilis. Ducimus est ut neque sunt eum iusto. Consequatur quia occaecati enim omnis repudiandae labore adipiscing elit suspendisse varius enim in. Vestibulum imperdiet eleifend ante, dapibus dapibus orci tincidunt vitae.