-
Một trong những từ đầu tiên mình học, là từ "củ cải", nhưng hồi đó vì nói ngọng nên phát âm thành "tục tặc". Về sau, kể cả khi mình đã lớn, mẹ luôn gọi củ cải với một giọng đùa cợt trìu mến: "Nay cho Tồ ăn tục tặc nhé". Tục tặc trắng xinh là tuổi thơ được mẹ yêu. Mùa xuân vừa rồi, mẹ trồng được nhiều tục tặc. Nó to mẫm, ngon ngọt, vặn vẹo đủ mọi hình thù. Mình thấy những củ tục tặc thật xinh đẹp và gợi vẽ. Gợi vẽ hơn cả mẫu nude.
-
Những con voi khi biết mình sắp chết, sẽ tìm về Mộ Voi, là một nơi bí mật mà không kẻ ngoại tộc nào có thể xâm phạm. Với loài người, đó là kho báu trong truyền thuyết, chỉ có thể nghe tên mà chẳng thể biết mặt.
-
Sông Hồng là con sông quen thuộc với mình từ bé. Tức là từ cái lúc bắt đầu có trí nhớ, mình đã ở gần sông rồi. Một trong những nỗi buồn đầu tiên mình cảm nhận được là khi cùng mẹ ra sông, đi tiễn bố qua Lào làm việc. Hai mẹ con chỉ tiễn bố đến bến đò thôi. Sau đó, qua bên kia sông, bố sẽ bắt xe khách vượt qua Trường Sơn đến Lào. Trong đầu óc của một đứa bé ba tuổi khi ấy, sông Hồng như thể dòng sông ly biệt, và bên kia ranh giới là đất nước xa lạ đã mang bố đi mất mấy tháng trời. Niềm vui lớn nhất cũng là được đến bến đò đón bố về. Bố mang theo rất nhiều bánh kẹo ngon, có lần còn mang về một chiếc xe đạp trẻ em có nan hoa bằng nhựa màu hồng, trông rất nổi bật và hổ báo. Chiếc xe ấy ở làng mình không đâu có, nó là nhìn tự hào suốt thời thơ bé của mình.Vì vậy, khi định vẽ lại những địa điểm tưởng tượng, thường là những địa điểm mình nhìn thấy nhiều lần trong mơ, ví như ngôi đền thiêng trong tâm trí, mình hay vẽ con sông hoặc bến đò. Trong đó có một cái gì hi vọng, lại vừa có cái gì nuối tiếc. Lúc nhận đề bài cho triển lãm Tiên - rồng, mình đã nghĩ ngay đến việc phải tái hiện lại bối cảnh sông Hồng trong một thể thức tranh thờ.Hai bức sáng tác sơn dầu gần đây nhất của mình cũng là vẽ về bến đò, hoặc dòng sông Hồng lấp ló.
-
Vẽ một người em gái luôn có diện mạo nghiêm trang nhưng bên trong là một nội tâm phong phú trữ tình.