-
Một sự thoát ly thực tại, trong hình dung về thế giới bên kia. Bên kia của Đỏ, chính là Xanh. - Một tác phẩm mà bản thân vô cùng yêu thích. Hai tháng làm việc với bộ tranh này, chưa bao giờ thấy chán nản. Vì mình vẽ về một thế giới trong tưởng tượng, được bồi đắp trong đầu bằng vô vàn những tình tiết li kì và cảnh vật phong phú hơn chục năm nay. Một nơi để mình chạy trốn khỏi thực tại, khi cần. Một nơi mà hằng đêm mình nghĩ về, để dỗ giấc ngủ.
-
Những con voi khi biết mình sắp chết, sẽ tìm về Mộ Voi, là một nơi bí mật mà không kẻ ngoại tộc nào có thể xâm phạm. Với loài người, đó là kho báu trong truyền thuyết, chỉ có thể nghe tên mà chẳng thể biết mặt.
-
Kỉ niệm một chuyến phiêu lưu đầy hiểm nguy.
Có vẻ cái “chuông cảnh báo” của tôi đã rung từ khi nhìn thấy những con cầu gai lấp ló trông như những bãi mìn đen sì dưới nước. Nhưng vì bản tính đam mê mạo hiểm, tôi đã bất chấp các tín hiệu và say mê dấn thân vào cuộc chơi mới mẻ.
Thật may vì giờ này vẫn được ngồi đây để viết và vẽ, để làm những gì mình thích.
-
Một trong những từ đầu tiên mình học, là từ "củ cải", nhưng hồi đó vì nói ngọng nên phát âm thành "tục tặc". Về sau, kể cả khi mình đã lớn, mẹ luôn gọi củ cải với một giọng đùa cợt trìu mến: "Nay cho Tồ ăn tục tặc nhé". Tục tặc trắng xinh là tuổi thơ được mẹ yêu. Mùa xuân vừa rồi, mẹ trồng được nhiều tục tặc. Nó to mẫm, ngon ngọt, vặn vẹo đủ mọi hình thù. Mình thấy những củ tục tặc thật xinh đẹp và gợi vẽ. Gợi vẽ hơn cả mẫu nude.
-
Vẽ một người em gái luôn có diện mạo nghiêm trang nhưng bên trong là một nội tâm phong phú trữ tình.